GAP YEAR - TỘT CÙNG VÀ CHIÊM NGHIỆM - CÓ NÊN THÊM VỊ LIỀU LĨNH CHO THANH XUÂN? (Phần cuối)
PHẦN CUỐI (4): MỞ ĐẦU CỦA KẾT THÚC
Có lẽ một năm không đủ dài để có thể gọi là thu nhặt được kết quả nhưng cũng đủ để ta có thể chiêm nghiệm được vài điều. Sau quãng thời gian di chuyển, tôi nhận thấy những thay đổi thực sự của bản thân, ngày trở về tôi thay đổi đúng nghĩa đen lẫn bóng. Nước da ngày càng trông có vẻ "mặn mà phong trần", không có nhiều lần gặp gỡ bạn bè ngẫu hứng mà thay bằng sự tĩnh lặng yêu thích, ngôn từ cũng tiết kiệm đáng kể, hay thậm chí tần số xuất hiện đã càng trở nên ít lại.Vẫn còn lưu luyến những ngày tháng tự do phiêu lưu hoang dại, tôi tự dung túng bản thân thêm một tháng để gặp những người quan trọng với mình, để kể cho họ nghe về quãng thời gian "hay ho" của mình, để cảm thấy giảm bớt cảm giác có lỗi bởi sự vô tâm và để ngây người nhìn nhịp sống phố phường suy nghĩ cho chặng đường phía trước, cho quyết định của mình, cho những cam kết và trách nhiệm với bản thân.
Thật ra thì đến tận bây giờ tôi vẫn giữ quan điểm rằng "luôn có những cơ hội đang xếp hàng đợi bạn theo một điều kiện lọc "cơ duyên" nào đấy, chỉ là cơ hội đến có đúng thời điểm hay không mà thôi. Vì "điều tốt đẹp" thường đến sau cùng, nó đến sau để trả lời cho những nổ lực của bạn, càng nhiều cố gắng thì nó xuất hiện càng "thuận lợi" để chúng ta có thể dễ dàng nắm bắt.
Ngày đó, tôi đã vật vã và tù túng thế nào trong mớ câu hỏi "đi tìm bản thân" hỗn độn của mình, cuối cùng thì cũng có được một quyết định, và cơ hội cũng đến vì một cơ duyên nào đó mà ngẫu nhiên tương hợp với quyết định kia. Nó đến khá đột ngột trước khi tôi đưa ra lựa chọn cuối cùng cho một cơ hội khác đến trước, ấy vậy mà ở thời điểm cuối cùng dù "đến sau" nhưng nó lại lại quyết định đã theo tôi đến tận bây giờ và cũng là quyết định khiến tôi cảm thấy may mắn trong khoảng thời gian khó khăn đó.
Những ngày đầu bắt đầu công việc, tôi đã gặp kha khá khó khăn để thích nghi với môi trường mới, điều chỉnh cơ chế sinh học, tâm trạng của mình. Thách thức công việc không làm tôi sợ hãi nhưng điều làm tôi thấy lo sợ là bởi tính cách của chính mình , sợ như chính câu hỏi chất vẫn mà những người đã quá hiểu tôi đặt ra "liệu rằng tôi có phù hợp với một công việc mang tính văn phòng và cố định như vậy?"hay là đại loại những câu hỏi liên quan đến vật chất tiền bạc như "tại sao lại bỏ công việc có thu nhập cao đổi lấy công việc có mức lương thấp như hiện tại?". Quả thật là thú vị để tìm câu trả lời cho những lăn tăn điển hình này.
Như chính chi phí cơ hội phải trả cho quyết định Gap Year thì lựa chọn công việc cũng vậy, với tôi mọi việc trên đời này đều có sự trao đổi và đánh đổi, chính vì thế chẳng mấy khó nghĩ khi phải đánh đổi điều gì đó để đạt được mục đích cao cả của mình nên những lăn tăn kia trở nên thật dễ dàng với tôi đến thời điểm sau Gap Year đó. Và cũng chính vì tâm thế luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những quyết định và những điều xảy đến tiếp theo nên có thể mọi chuyện đã đến một cách nhẹ nhàng và đầy cơ duyên.
Khi chúng ta đơn giản hoá suy nghĩ thì mọi việc cũng đến nhẹ nhàng như chính tư duy đơn giản đó, càng gồng mình phản kháng, đón nhận gượng ép thì mọi việc mọi "nhăn nhó" như chính thái độ của chúng ta với sự việc đó vậy.
Tôi bắt gặp những tâm hồn "đồng sóng âm", công việc cũng có thuận lợi nhất định về thời gian mà tôi vẫn có thể hài hoà được sở thích "bay nhảy" của mình hay may mắn hơn cả là tôi cho rằng mình đã chọn được công việc yêu thích và phù hợp với khả năng của mình, tìm được cơ hội nghề nghiệp cho chính lựa chọn đó. Tôi chợt nhận ra rằng, mọi thứ đã xảy đến "toại nguyện" như chính tâm thế tôi đã chào đón nó, dù rằng phải mất khoảng thời gian đầu khó khăn để trung hoà tâm tính, để những những khoảng "lặng" ẩn đằng sau những lề thói và công việc thường ngày, để "lặng" trở nên "đẹp" hơn cho một quá trình hình thành màu sắc riêng, một quá trình dài hình thành nhân cách sẽ đi xuyên suốt cùng cuộc đời này.
Những ngày về sau, thi thoảng tôi lại được dịp gặp các bạn trẻ hơn, được các bạn đề nghị kể về khoảng thời gian Gap Year "huy hoàng" của mình, tôi vô cùng hăng hái khi kể về nó, nhưng lại vô cùng e dè khi đưa ra một lời khuyên khi được nhắc đến. Bở lẽ, chả ai giống nhau cả, chúng ta sinh ra đều mang một màu sắc và ngoại cảnh khác nhau. Tôi chỉ có thể chia sẻ về nó, về động cơ đưa ra quyết định, về những câu chuyện xảy ra ở thời điểm nhất định, về tinh thần, về sự ủng hộ . Và nếu các bạn có được sự đồng điệu về tâm hồn và tư duy thì có thể ném trải mùi "liều lĩnh", còn nếu vẫn chưa đủ "tác nhân" hay đơn giản có một lý do vô hình nào đó ngăn cản bạn thì cũng hãy cố gắng "đơn giản hoá tâm tư" cho những tháng ngày khó khăn của tuổi trẻ này.
Và trước khi đưa ra những quyết định, hãy học cách bình tĩnh phân tích vấn đề, vấn đề giữa con tim và lý trí, về những hướng giải quyết cho những trường hợp xấu nhất xảy ra cho quyết định đó, về những hậu quả và về khả năng chịu đựng hậu quả của nó, về thời điểm quyết định bởi lẽ ở mỗi thời điểm thì ngoại cảnh khác nhau sẽ ảnh hưởng đến quyết định đó. Như thể rằng ở thời điểm thanh xuân chúng ta tự do vô sản để thoải mái liều lĩnh và mang về giá trị, kinh nghiệm nhưng ở thời điểm khác chúng ta có thể bị ràng buộc bởi những tác nhân khác mà khó lòng để có thể liều lĩnh. Hay đơn giản là những ràng buộc về gia đình, tài chính là những rào cản lớn vừa chủ quan và khách quan. Tuy nhiên một trong những triết lý chưa bao giờ là sai đối với những "khao khát" thật sự, bởi lẽ khi bạn dành cả tâm lực vào việc gì thì dù có khó khăn đến mức nào cũng sẽ tồn tại những cơ duyên "mở đường" cho bạn theo đuổi nó dù có thể bạn sẽ mất một khoảng thời gian dài hơn để đạt được mục tiêu của mình so với những người may mắn có một nền tảng "khủng" hỗ trợ. Và chúng ta cũng có thể thấy được những tấm gương điển hình nổi tiếng như Jack Ma, Đặng Lê Nguyên Vũ...những người đã đi lên từ khó khăn và túng thiếu, ấy vậy mà giờ đã trở thành những bước tường thành khổng lồ, những hình mẫu noi theo của biết bao nhiêu con người.
Chúng ta có thể không đủ tài giỏi như những người nổi tiếng kia, không có được tư duy vĩ mô như họ nhưng có một điểm chúng ta có thể học hỏi đó chính là sự tận lực và quyết tâm của mình cho mục tiêu đã đặt ra, mục tiêu của cuộc đời để rồi vài ba mươi năm cuộc đời thì cũng có được trái ngọt, vượt lên tất cả những giá trị vật chất chính là giá trị nhân văn từ những câu chuyện truyền cảm hứng cho những thế hệ sau. Chính vì điều đó, chúng ta chỉ cần tận tâm lực với mục tiêu của mình chính là trái ngọt nhất cho cuộc đời này. Thế nên mới có câu "những điều tuyệt vời nhất thường là những điều đến sau cùng" hẳn là có nguyên nhân.
Nhận xét
Đăng nhận xét